Cuộc Nhậu Của Anh – Là Tang Lễ Thầm Lặng Của Tình Yêu Chúng Ta
Cách đây vài năm và gần đây 3 tháng, tôi và vợ tôi từng trải qua một giai đoạn rất khó khăn trong hôn nhân. Một thời gian dài, hai vợ chồng tôi thường xuyên không hiểu nhau, nói chuyện với nhau như hai người xa lạ. Mà không phải vì hết yêu, mà vì cái tôi quá lớn, còn sự lắng nghe thì lại quá ít.
Tôi là một người đàn ông làm kinh doanh. Những năm đầu khởi nghiệp, tôi đắm chìm trong công việc. Sáng họp, trưa chạy dự án, tối lại tiếp khách. Nhiều hôm 10 giờ đêm vẫn còn ngồi nhậu với đối tác. Tôi nghĩ mình đang hy sinh vì gia đình, vì tương lai. Nhưng tôi quên mất rằng, gia đình không chỉ cần tiền, mà cần sự có mặt của nhau.
Vợ tôi là một người phụ nữ tận tụy, lo toan tất cả mọi thứ trong nhà. Cô ấy chăm con, lo bữa cơm, tính toán chi tiêu, gồng mình để tôi được yên tâm làm ăn. Nhưng thay vì biết ơn, tôi lại thường xuyên cáu gắt khi thấy cơm nguội, con quấy, nhà bừa.
Có một lần, tôi đi nhậu về khuya. Hôm đó, tôi quá say, không thể lái xe nổi nên cùng người anh thân thiết thuê tạm một phòng khách sạn gần đó để ngủ qua đêm. Điện thoại tôi hết pin. Không ai liên lạc được. Sáng hôm sau về nhà, tôi thấy vợ ngồi ngoài phòng khách, mắt đỏ hoe.
Cô ấy nói:
“Anh biết không, em đã thức cả đêm. Em không biết anh có chuyện gì không, em gọi anh cả chục cuộc, em lo đến phát điên…”
Tôi không xin lỗi. Tôi chỉ đáp lại lạnh lùng:
“Anh có làm gì đâu? Chỉ là đi nhậu thôi. Em làm gì mà nghiêm trọng hóa mọi thứ lên vậy?”
Và rồi, một trận tranh cãi nổ ra. Không phải để hiểu nhau, mà để hơn thua. Tôi tìm cách chứng minh mình không sai. Còn cô ấy thì chỉ cần một lời thấu hiểu.
Chúng tôi không nói chuyện với nhau suốt 3 ngày sau đó. Không ai chịu xuống nước. Không ai chịu thừa nhận mình đã làm tổn thương người còn lại.
Sau cuộc tranh cãi đó, tôi nhận ra:
1. Tôi mất thời gian
Ba ngày lạnh nhạt đó – đáng lẽ có thể dùng để yêu thương, cùng con chơi đùa, hoặc cùng nhau ngồi xuống nói chuyện tử tế – lại trôi qua trong im lặng và tổn thương.
2. Tôi mất sự kết nối
Cảm xúc giữa hai vợ chồng dần lạnh lại. Từ một cái ôm, một ánh mắt ấm áp… đến sự xa cách. Niềm tin bị rút từng chút một – như từng viên gạch trong nền móng của tình yêu.
3. Tôi mất đi cơ hội để lớn lên
Chỉ vì một lời “anh xin lỗi” mà tôi đã phải đánh đổi rất nhiều thứ – chỉ vì tôi để cái tôi của mình lớn hơn tình cảm, hơn sự bình yên trong gia đình.
Tôi học được điều gì?
Tôi bắt đầu nhìn lại bản thân. Tôi tự hỏi:
-
Mình muốn đúng, hay muốn bình yên?
-
Mình đang nói để giải thích, hay đang cố chứng minh mình hơn?
-
Cô ấy có cần lý lẽ, hay chỉ cần được thấu hiểu?
Và tôi chọn thay đổi.
Tôi bước đến, ôm cô ấy và nói:
“Anh xin lỗi. Không phải vì anh sai hay em sai, mà vì anh đã làm em tổn thương. Anh đã không hiểu được những lo lắng của em. Từ nay, anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Câu nói đó không khiến tôi “mất mặt” – ngược lại, nó giúp tôi lấy lại bình yên trong ngôi nhà nhỏ của mình.
Kết lại:
Cuộc sống hôn nhân không phải là nơi để hơn thua.
Mỗi lần tranh cãi, bạn có thể thắng lý – nhưng có thể thua người.
Hãy chọn bình an hơn đúng sai, chọn hiểu nhau hơn giành phần thắng.
Vì sau cùng, gia đình không cần một người đúng – mà cần một người biết yêu thương đúng cách.
Chân thành,
Vũ Văn Thắng